Chị Vương sinh ra trong gia đình khá giả ở Trung Quốc. Sau khi tốt nghiệp ngành Y, bố chị Vương mở 1 hiệu thuốc ở quê nhà.
Lúc đó không có nhiều hiệu thuốc tư nhân ở quê. Do nắm bắt được xu hướng thị trường nên gia đình chị kiếm được rất nhiều tiền từ hiệu thuốc nhà mình. Bố chị Vương còn dùng số tiền kiếm được để mở rộng quy mô hiệu thuốc, xây dựng nhà thuốc lớn nhất huyện. Cũng vì thế, từ khi còn nhỏ, chị Vương, anh trai và cô em gái út có cuộc sống sung túc và đủ đầy.
Khi còn đi học, anh trai chị Vương nghe theo lời khuyên của bố học ngành Y. Sau đó, anh về tiếp quản hiệu thuốc của gia đình. Đây là điều khiến cả chị Vương và em út không hài lòng. Bởi lẽ hiệu thuốc này rất lớn, mỗi năm kiếm được lợi nhuận khổng lồ và giờ đây tiền thu được đều về túi anh cả. Tuy nhiên, do hiệu thuốc chỉ được truyền lại cho người học ngành Y, thế nên 2 cô em gái trong nhà dù có bất mãn thì cũng không thể phản đối quyết định của bố. Dẫu vậy, mối quân hệ của 3 anh em cũng dần rạn nứt từ đây.
Thời gian sau này, cha chị Vương lâm bệnh nặng sau nhiều năm làm việc vất vả và qua đời sau đó ba năm. Sau khi ông ra đi, mối quan hệ giữa giữa các thành viên trong gia đình lại càng lạnh nhạt hơn. Trước khi qua đời, ông có để lại lời nhắn là ngoài người anh được tặng hiệu thuốc, 2 cô em gái còn lại sẽ nhận được trợ cấp tiền mặt. Thế nhưng, bản di chúc này chỉ có thể thực hiện khi người mẹ cũng ra đi.
Nhiều năm trôi qua, cả 3 anh em đều có gia đình riêng, sống cách nhau hàng trăm cây số nên chỉ có thể hẹn gặp ở dịp Tết. Họ hiếm khi gọi điện và hỏi thăm nhau.
Sau này, người mẹ già đi, chân tay không còn vững và không thể tự chăm sóc bản thân. Vì lý do này mà 3 anh em phải ngồi họp mặt, cùng bàn bạc phương án chăm sóc mẹ.
Ban đầu chị Vương và em gái đêu cùng cho rằng, anh cả đã tiếp quản tiệm thuốc của gia đình và kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm nên anh phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Nhưng anh cả lại nói rằng công việc ở hiệu thuốc bận rộn đến mức không còn thời gian ăn uống, vậy làm sao anh còn có thể quan tâm đến mẹ?
Kế tiếp, cô em út cũng khóc lóc than phiền về những khó khăn của mình. Cô kể, cô không được nhà chồng yêu thương, nên nếu đưa mẹ về nhà chăm sóc thì chắc chắn sẽ bị chồng mắng.
Cả anh trai và em gái đều nhất mực không muốn chăm sóc mẹ nên cuối cùng trách nhiệm đổ lên vai chị Phương. Nhưng họ không ngờ rằng, đây lại là quyết định khiến họ hối hận mãi về sau này.
Sau khi đưa mẹ về nhà, chị Phương dọn dẹp phòng và chăm sóc cho mẹ rất chu đáo. Vợ chồng chị có một tiệm tạp hóa nhỏ ở địa phương, công việc hàng ngày không quá nhiều nên việc thu xếp thời gian để chăm sóc mẹ sẽ không quá khó khăn.
Dưới sự chăm sóc của chị Phương, sức khỏe của mẹ dần tốt lên. Tình cảm của hai mẹ con rất tốt và mẹ thường thích nói những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống với con gái. Tuy nhiên, bà lại trở nên cẩn trọng hơn khi nói đến các chủ đề nghiêm túc hơn, chẳng hạn gia đình có bao nhiêu tài sản, tài sản thừa kế được phân chia thế nào,... Thấy mẹ không muốn chia sẻ nên chị Phương càng không chủ động đề cập chuyện thừa kế với mẹ.
Theo thời gian, mẹ ngày một già yếu và cần nhiều thời gian chăm sóc hơn. Không thể sắp xếp được, chị Phương quyết định nghỉ việc để bên mẹ nhiều hơn. Ròng rã 10 năm, một mình vợ chồng chị chăm sóc mẹ mà không chút phàn nàn. Trong suốt quãng thời gian này, anh cả và cô em út dù có gọi điện hỏi thăm nhưng chỉ đến thăm mẹ trực tiếp đúng 2 lần.
Cho đến sau này khi mẹ đã qua đời, anh cả và em út mới đến thăm mẹ lần thứ 3. Nhưng mục đích của cuộc viếng thăm này lại là phân chia tài sản thừa kế của mẹ. Trong khi ba anh em đang bối rối vì không tìm thấy di chúc của mẹ, một người đàn ông đã tìm đến, tự giới thiệu là luật sự được mẹ thuê. Lý do mà anh ta tìm đến cửa là muốn thông báo về bản di chúc được mẹ soạn trước khi qua đời.
Di chúc của bà được biết thế này: Người mẹ nói rằng bà đã sống ở nhà chị Phương suốt 10 năm qua. Anh cả và em út luôn viện cớ bận rộn và không có thời gian đến thăm bà. Mười năm qua, một mình chị Phương gánh chi phí ăn ở cho mẹ, trong khi hai đứa con còn lại không thèm quan tâm mẹ. Cũng vì thế tài sản thừa kế được chia như sau:
Người anh cả đã sở hữu tiệm thuốc của gia đình, hàng năm kiếm được nhiều tiền. Ngoài ra, trước khi qua đời, cha cũng đã nói rằng những người không thừa kế tiệm thuốc của gia đình sẽ được bù đắp tiền mặt, do đó anh cả sẽ không được nhận tài sản thừa kế nữa.
Tổng tài sản thừa kế mà người mẹ để lại là 1,3 triệu nhân dân tệ (khoảng 4,5 tỷ đồng), đó là số tiền tiết kiệm mà cả hai vợ chồng đã dành dụm trong suốt 10 năm qua. Em út không chăm sóc mẹ nên chỉ được nhận 300 ngàn nhân dân tệ (khoảng 1 tỷ đồng) như một khoản bồi thường cho việc không thừa kế hiệu thuốc của gia đình. 1 triệu nhân dân tệ (khoảng 3,5 tỷ đồng) còn lại đều thuộc về chị Phương.
Anh cả và em út sau khi nghe bản di chúc đều bày tỏ sự phản đối. Nhưng vì di chúc của mẹ đã được công chứng và có hiệu lực pháp lý nên kể cả khi thấy không hài lòng thì cả hai cũng không thể làm gì được. Cuối cùng, người con có tâm và quan tâm chăm sóc mẹ cũng đã được đền bù xứng đáng.
Nguồn: 163.com