Tư duy cởi mở
Tư duy là thứ quyết định vận mệnh giàu nghèo của bạn. Người có tư duy mở sẽ có góc nhìn bao quát, bức tranh toàn cảnh để phân tích mọi thứ như nó vốn là. Với góc nhìn rộng, họ không dễ bị thành kiến bóp méo sự thật. Nhờ đó, họ có kiến thức sâu, rộng và khách quan, phát triển tư duy cùng trí tuệ mạnh mẽ.
Ngược lại, những người không có tư duy cởi mở thường sẽ rất cố chấp và thành kiến với những gì mới lạ, nằm ngoài tầm hiểu biết của họ. Vì thế, họ ít cập nhật kiến thức, tụt hậu hơn xã hội.
Có câu nói rằng, bộ não của bạn giống như một ly nước đầy, nếu muốn học hỏi thêm kiến thức, cũng giống đổ thêm nước vào ly. Bạn phải chấp nhận đổ bớt nước trong ly của mình ra. Nghĩa là một khi chúng ta cho rằng mình đã biết tất cả thì chúng ta sẽ không thể nào tiếp thu được những kiến thức mới một cách hiệu quả.
Không có bằng đại học, bạn vẫn có thể làm giàu, nhưng không có kiến thức thì chắc chắn bạn chỉ có thể nghèo mà thôi. Người Do Thái cũng có câu: "Trí tuệ tạo ra của cải". Vì thế mà những người không có tư duy cởi mở sẽ rất khó để làm giàu.
Kế hoạch dài hạn
Những người sống hạnh phúc không sống một cách mơ hồ và mất kiểm soát như "con chuột chạy trên vòng quay". Họ luôn chuẩn bị cho mình các kế hoạch dài hạn và ngắn hạn khác nhau, sắp xếp các kế hoạch một cách khoa học và thực hiện một cách có trình tự.
Những người đàn ông ở tuổi ngoài 35 mà vẫn nghèo khó đó là vì họ đã có 1 tuổi trẻ buông thả, không có mục tiêu, kế hoạch sống. Khi còn trẻ không đi tìm lý tưởng và sống hết mình vì đó, nên khi tuổi trung niên cận kề họ không còn thời gian nữa vì đã bị các áp lực cơm áo gạo tiền làm choáng ngợp. Cứ thế nên người trung niên đã liên tục bận rộn ngày này qua ngày khác và bị cuộc sống cuốn đi một cách thụ động mà chẳng biết phía trước là con đường như thế nào.
Kế hoạch phòng ngừa rủi ro hiệu quả
Nhiều người có điều kiện kinh tế không mấy khá giả, nhưng lại luôn quan niệm rằng trời sinh voi sinh cỏ, phải sinh nhiều con một chút, để gia đình có thêm người lao động, về già có thêm người nương tựa.
Cách nghĩ của họ có vẻ "lo xa", nhưng thực tế nó không hiệu quả.. Họ muốn nhiều con để có thêm lao động, có thêm người lo lắng cho họ khi về già. Nhưng họ lại không nghĩ đến, với điều kiện kinh tế thiếu thốn thì việc sinh nhiều con sẽ chỉ làm họ càng nghèo hơn, cuộc sống khốn khó vì chẳng thể nuôi dạy các con đầy đủ.
Khi con cái kết hôn cũng không được ở cách họ quá xa, vì họ nghĩ nếu vậy thì khi khó khăn sẽ không thể giúp đỡ lẫn nhau được. Nhưng họ lại không biết rằng, cứ giữ con cái ở bên mình thì nó khó có thể có được không gian mới và cơ hội để phát triển.
Người nghèo cũng không mấy khi nghĩ tới các loại bảo hiểm. Bởi với họ, kế hoạch phòng ngừa rủi ro là thứ lãng phí tiền, số phận đưa đẩy, tới đâu hay tới đó. Cho nên người nghèo rất ít khi lo xa một cách chính đáng, dẫn đến khi vào độ tuổi trung niên thì cuộc sống lại càng chật vật hơn.