Bài viết dưới đây là chia sẻ của Minh Tuấn (Trung Quốc) đang nhận được sự chú ý trên Toutiao.
Chật vật để mua nhà ở thành phố
Sinh ra và lớn lên ở Giang Tây, bố mẹ tôi đều làm nông để kiếm sống. Học hết cấp 3, tôi định đi làm luôn để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nhưng bố mẹ không đồng ý. Họ nói rằng dù gia đình có khó khăn đến đâu thì nhất định tôi phải học xong đại học.
Năm đó, tôi thi đại học và trúng tuyển. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đến Đông Quan, Trung Quốc làm kỹ sư trong một nhà máy điện tử. Ở thời điểm đầu, lương mỗi tháng của tôi dao động 4.500 NDT.
Đi làm được hơn 1 năm, tôi kết hôn với người vợ làm thư lý trong một nhà máy nhựa với mức lương hàng tháng khoảng 3.500 NDT.
Để lên kế hoạch cho tương lai, tôi dự định mua một căn nhà ở Đông Quan. Tuy nhiên, nếu cộng lương của hai người lại thì dù có tiết kiệm đến đâu, chúng tôi cũng chỉ để ra được 50.000 NDT/năm.
Do công việc hàng ngày ở công ty không quá bận rộn và ít khi phải tăng ca nên tôi thuê một gian hàng khoảng 10m2 trong khu phố đêm để kinh doanh quần áo.
Hàng ngày sau khi tan làm lúc 6h tôi sẽ đến mở cửa hàng và ra về lúc 11h đêm.
Cửa hàng nằm ở khu vực đông công nhân làm việc nên hoạt động kinh doanh khá tốt. Mỗi tháng chúng tôi kiếm thêm được khoản nhỏ.
Đến năm 2015, cuối cùng vợ chồng tôi cũng có trong tay khoản tiết kiệm 200.000 NDT.
Vào thời điểm do, giá đất ở Đông Quan cũng không quá đắt đỏ. Giá đất nội thành khoảng 15.000 NDT/m2, trong khi đó đất ở ngoại ô chỉ ở mức 6.000 NDT/m2. Vì không nhiều tiền, vợ chồng tôi mua một căn nhà rộng khoảng 80m2 ở ngoại thành, tổng khi chi khoảng 500.000 NDT.
Khi chuyện nhà cửa yên ổn, vợ chồng tôi sinh thêm 2 con. Các khoản chi phí dần tăng nhưng hàng tháng vẫn đủ để chi trả các khoản sinh hoạt và trả nợ tiền nhà.
Bất ngờ bị sa thải
Sau 7 năm làm việc trong nhà máy, mức lương hàng năm của tôi cũng dần tăng lên mức 700.000 NDT. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ được thăng chức sau khi làm thêm vài năm nữa. Khi đó chắc chắn tôi sẽ có mức lương cao hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, chuyện không may xảy ra. Đến năm 2019, nhà máy làm ăn thua lỗ, tôi bị sa thải. Sau khi nghỉ việc, tôi cũng không quá lo lắng bởi ở Đông Quan không thiếu gì công việc cho tôi làm. Thêm nữa, tôi lại là kỹ sư có kinh nghiệm hơn 7 năm nên chắc chắn sẽ tìm được công việc mới mức lương khởi điểm là 100.000 NDT.
Tuy nhiên, sau khi đến một số nhà máy phỏng vấn, tôi nhận ra không dễ để tìm được công việc phù hợp. Một số nhà máy nhỏ trả lương quá thấp, chỉ ở mức 6.000 NDT/tháng, chưa kể còn phải thường xuyên làm thêm giờ. Một số nhà mày lớn đã có sự chuyển đổi công nghệ nên họ đánh giá tôi không đủ trình độ để đáp ứng được công việc.
Nộp CV ở khắp mọi, tôi vẫn không thể tìm được việc trong suốt một tháng. Lúc này một người anh họ đã liên lạc với tôi và nói rằng một trung tâm mua sắm lớn mới được xây dựng ở huyện quê tôi. Vì thế người này rủ tôi chung vốn mở nhà hàng lẩu.
Cũng có dự định sẽ khởi nghiệp. Vì thế tôi về quê để khảo sát địa điểm và bàn bạc rõ hơn. Theo đó trung tâm mua sắm lớn này vừa mới được xây dựng, lại nằm trong khu vực lõi của khu phố thương mại của quận nên dễ buôn bán. Còn anh họ tôi là là một người có kinh nghiệm trong việc quản lý nhà hàng được vài năm. Với kinh nghiệm của mình, anh tôi đánh giá nếu mở nhà hàng ở đây nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.
Tôi thấy người này nói cũng có lý. Dẫu muốn chung vốn, song tôi không có nhiều tiền trong tay. Anh họ đã thuyết phục tôi bán căn nhà ở Đồng Quan. Công việc ở thành phố cũng đang chật vật, tôi đã quyết định bán căn nhà ở Đông Quan với giá 1 triệu NDT (khoảng 3 tỷ đồng) để có tiền về quê chung vốn làm ăn.
Trước khi mở nhà hàng, chúng tôi dự kiến chỉ cần 900.000 NDT là đủ, trong đó tôi góp 700.000 NDT còn lại 200.000 NDT là của anh họ tôi.
Tuy nhiên đến lúc decor nhà hàng, anh tôi lại nói rằng cần phải làm đẹp hơn thì mới thu hút được nhiều khách hàng. Cuối cùng, chi phí đội lên thành 1,2 triệu NDT bao gồm tiền thuê nhà, chi phí trang trí, đầu tư bát đĩa, dụng cụ nấu nướng, bàn ghế…
Khi nhà hàng mới mở, anh họ tôi đã thuê thêm 10 nhân viên để phụ giúp. Vì có kinh nghiệm về mở nhà hàng nên anh họ tôi chịu trách nhiệm mọi việc từ lương nhân viên, cho đến việc mua nguyên liệu thế nào…
Tuy nhiên, mở và duy trì phát triển một nhà hàng không phải điều dễ dàng. Trong tháng đầu tiên, công việc kinh doanh khá tốt. Sau khi trừ các khoản chi phí, hai anh em tôi vẫn kiếm được một khoản kha khá. Sang đến tháng thứ 3, câu chuyện dường như khác hoàn toàn. Hoạt động kinh doanh của nhà hàng ngày càng sa sút và hầu như không thể duy trì chi phí hàng tháng.
Để giải quyết tình trạng này, chúng tôi đã tuyển thêm đầu bếp mới và thêm một số món độc lạ để thu hút khách hàng. Song tình hình kinh doanh vẫn không khả quan. Chỉ sau nửa hàng, do nhiều khoản chi tiêu, số lượng nhân viên của nhà hàng đã giảm xuống còn 5 người.
Đến tháng thứ 7, vì nhà hàng làm ăn không còn có lãi, anh họ tôi lựa chọn rút vốn mà không cần lãi. Vì là người bỏ ra hơn 50% số vốn ban đầu, không còn cách nào khác, tôi vẫn cố kinh doanh lấy công làm lãi. Bằng cách này, nhà hàng duy trì được 1 năm.
Tuy nhiên sau khi hết hợp đồng thuê mặt bằng 1 năm, chủ đầu tư đòi tăng giá thuê. Cũng không còn tiền, tôi buộc phải thanh lý toàn bộ nhà hàng để thu hồi tối đa số vốn ban đầu. Ở thời điểm dồn vốn mở cửa hàng tôi đã lấy tiền bán nhà, cộng thêm cả khoản tiết kiệm để dồn vào đây. Đến giờ khi làm ăn thua lỗ vốn ban đầu cũng không thể hoàn đủ chưa nói gì đến việc có lãi.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy khá hối hận. Trước khi mở nhà hàng lẽ ra tôi nên cân nhắc thật kỹ chứ không nên đưa ra quyết định một cách mù quáng. Do đó, khi muốn khởi nghiệp trong tương lai, bạn cần bổ sung đầy đủ kiến thức về lĩnh vực mình đang làm và có sự chuẩn bị đầy đủ để gia tăng tỷ lệ thắng lợi.
Theo Toutiao