Suốt đời bố mẹ làm việc chăm chỉ kiếm tiền và nuôi dạy các con. Thế nhưng khi họ già yếu, không còn sức lao động, không phải người con nào cũng hiếu thảo và yêu thương họ.
Trường hợp của dì Li, 70 tuổi ở Trung Quốc là ví dụ điển hình. Khi không còn nhà và tiền tiết kiệm, dì Li không còn nhận được sự tôn trọng của con cái. Bài viết đăng tải trên diễn đàn Toutiao về dì Li đang nhận nhiều sự chú ý.
Dưới đây là chia sẻ của người phụ nữ 70 tuổi:
Từng sống sung sướng, không thiếu thứ gì
Suốt nhiều năm thanh xuân, tôi và chồng đã làm việc cật lực để kiếm tiền. Chúng tôi có 1 cơ ngơi đàng hoàng và nuôi dạy các con thành tài. Sau khi nghỉ hưu, tôi và chồng cũng đã tiết kiệm được khoản tiền 200.000 NDT (hơn 600 triệu đồng). Không dừng ở đó, khoản lương hưu mỗi tháng khoảng 4.800 NDT (tương đương 15 triệu đồng) càng làm tôi có cuộc sống rất dư dả.
2 vợ chồng tính sẽ mua 1 căn nhà nhỏ ở quê để an hưởng tuổi già, không muốn sống bon chen, chỉ cần bình yên bên nhau và thỉnh thoảng đi du lịch, thăm người thân, bè bạn. Tuy nhiên, năm thứ 2 sau khi về hưu, chồng tôi đột ngột qua đời vì mắc bệnh nan y, tôi sống cô đơn trong căn nhà nhỏ.
Lúc này, dù có tiền trong tài khoản tiết kiệm nhưng tôi cũng không thấy vui vẻ gì. Tổn thương tinh thần thời gian dài, tôi tìm tới những thú vui khác để giải khuây. Tôi thường xuyên đi gặp bạn bè, đi du lịch, mua sắm… và tốn không ít tiền.
Đặc biệt, số tiền trong tài khoản ngân hàng tôi cũng rút ra và đưa cho các con. 3 người con của vợ chồng tôi đều đã trưởng thành, công việc ổn định nhưng chưa có của ăn của để. Vì vậy, tôi quyết định rút hết tiền tiết kiệm, chia đều cho 3 con để chúng có cuộc sống ổn định hơn.
Sau đó 1 thời gian, trong 1 chuyến đi du lịch tôi bỗng gặp tai nạn. Vì gãy xương thắt lưng nên tôi không thể đi lại được. Bác sĩ cũng nói rằng tình trạng rất nghiêm trọng và cần phải nằm trên giường bệnh trong một thời gian dài. Bản thân cần người chăm sóc mỗi ngày, tôi nghĩ đến 3 đứa con của mình, nghĩ rằng chúng sẽ đón tôi về sống cùng và chăm sóc cẩn thận.
Tuổi già phải có tiền trong tay mới yên ổn
Tuy nhiên, thực tế thì các con không ai có ý định nuôi tôi lâu dài. Sau khi thảo luận, chúng quyết định cho tôi sống 4 tháng ở mỗi nhà, hết thời hạn lại chuyển sang nhà khác. Lúc này tôi cảm thấy không hài lòng vì làm vậy rất rắc rối nhưng vẫn không thể lên tiếng.
Tôi muốn đề xuất việc thuê bảo mẫu để chăm sóc mình nhưng lại nhận ra mình không còn tiền tiết kiệm. Các con cũng sẽ không bỏ thêm tiền ra để thuê bảo mẫu chăm mẹ già vì số tiền này không hề nhỏ.
Đầu tiên, tôi sống trong nhà con trai cả. Thời gian đầu mọi thứ đều ổn, chúng rất tôn trọng và thương yêu mẹ già. Tuy nhiên, tới tháng thứ 3, con trai và con dâu cả bắt đầu đối xử khác với tôi.
Chúng không còn nấu cho tôi những món ăn tươi ngon mà toàn là thức ăn thừa từ bữa trước. Đến cả việc tắm cho tôi chúng cũng không muốn làm, đổ thừa cho nhau mọi lúc, có hôm tôi phải đi ngủ khi chưa tắm rửa.
Hết 4 tháng, tôi sang nhà con trai thứ 2. Con trai tôi giờ là chủ 1 doanh nghiệp tư nhân, thu nhập mỗi tháng không hề ít ỏi. Con dâu thứ 2 lại làm trong 1 thẩm mỹ viện nên cuộc sống của chúng rất dư dả. Có lẽ vì thế mà chúng cho tôi ở trong 1 căn phòng riêng, sạch sẽ và hiện đại.
Dù được phục vụ chu đáo nhưng tôi luôn cảm thấy các con đang đối xử với tôi như vậy để không mất đi danh tiếng. Ngoài mặt chúng vẫn thoải mái và quan tâm tới tôi, thế nhưng khi không có ai, chúng chẳng trò chuyện với tôi được 1 lời.
Khi tôi ngỏ ý được ra ngoài thăm người thân, các con tìm đủ lý do để từ chối. Tôi sống trong nhà con mình nhưng lúc nào cũng cảm thấy áp lực và chán chường.
Khi tới nhà con gái út sống, tôi cảm thấy không thoải mái vì còn có cả con rể. Dù con gái giúp tôi mọi việc sinh hoạt nhưng lại rất mất kiên nhẫn với tôi. Mỗi khi bản thân làm đổ đồ ăn, làm ướt sàn… con gái đều giận dữ và quát mắng tôi.
Sau khi đến sống ở nhà 3 người con, bản thân thực sự mệt mỏi và chán chường. Tôi cảm thấy mình đang là gánh nặng của các con, ai cũng khó chịu vì phải chăm sóc người mẹ bệnh tật. Lúc này bản thân chỉ ước rằng trước kia không dùng tiền tiết kiệm để chia cho các con thì nay đã không sống trong khổ sở.
Tôi nhận ra tầm quan trọng của tiền tiết kiệm khi về già. Tốt nhất, mỗi chúng ta nên có 1 khoản tiền tiết kiệm để không trở thành gánh nặng cho con cái, khi bệnh tật, ốm đau có thể chủ động lo cho bản thân mình.
Theo Toutiao