*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Vương Hạ Hương, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc)
Tên tôi là Vương Hạ Hương, năm nay đã 68 tuổi, chồng tôi hơn tôi 4 tuổi. Vì hiếm muộn nên chúng tôi mãi mới có một cậu con trai khi đã khá lớn tuổi. Cũng bởi vậy nên bao nhiêu yêu thương chúng tôi đều dành hết cho con, lúc nào cũng cố gắng đầu tư cho con những điều tốt nhất. Thậm chí, ngay cả khi con trai lập gia đình, chúng tôi càng lo lắng, quan tâm con nhiều hơn. Hai vợ chồng chạy đôn chạy đáo lo liệu tiền tổ chức đám cưới, mua nhà và xe cho hai con.
Hết lòng vì con cháu
Mấy năm trước, vợ chồng tôi về hưu, lương hưu của cả hai cộng lại cũng được 7.000 NDT (hơn 23 triệu đồng). Vì cuộc sống cũng khá đầy đủ, tuổi già không cần chi tiêu quá nhiều, chúng tôi quyết định gửi cho con trai 5.000 NDT/tháng (tương đương 17 triệu đồng) để hỗ trợ con trai giảm bớt gánh nặng về tài chính. Bởi 2 đứa cháu tôi cũng đang tuổi ăn, tuổi học, cần phải đầu tư rất nhiều.
Không chỉ hỗ trợ về tiền bạc, chúng tôi còn phụ giúp đôi vợ chồng trẻ trông cháu. Sáng nào, tôi cũng đến nhà con trai chơi với các cháu. Chiều tối lại chuẩn bị cơm nước cho các con rồi mới về nhà. Cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại trong nhiều năm. Cho đến khi các cháu của tôi lên trung học, sức khỏe của tôi không còn như trước tôi mới không còn thường xuyên ghé nhà con trai phụ giúp. Dẫu vậy, chuyện gửi tiền mỗi tháng vẫn được vợ chồng tôi duy trì đều đặn.
Ảnh mimh họa: Toutiao
Biết được chuyện đó, mấy người bạn già của tôi đã nhiều lần thuyết phục tôi nên ngừng chuyện chu cấp cho con. Họ khuyên vợ chồng tôi nên giữ lại tiền để dưỡng già bởi tuổi đã cao, sẽ có lúc cần đến tiền bạc như ốm đau, bệnh tật. Nếu bọn trẻ thực sự khó khăn, bố mẹ có thể giúp nhưng việc gửi tiền hàng tháng là không cần thiết, thậm chí còn khiến con cháu hình thành lối sống phụ thuộc.
Nghĩ kỹ, tôi thấy những lời họ nói cũng có lý, tuy nhiên, vì tin tưởng con trai và con dâu nên tôi không quá để tâm đến những lời khuyên đó. Vợ chồng tôi dù mỗi tháng đều gửi quý tử tiền những vẫn có một khoản tiết kiệm và đủ tiền chi tiêu hàng tháng. Hơn nữa, con cháu cũng rất hiếu thảo nên tôi cũng vô cùng yên tâm, tin tưởng rằng mình đã hết lòng với các con như vậy, đến lúc cần cũng sẽ được con cháu tận tình chăm lo.
Thế nhưng sau khi bị ốm và phải nhập viện, tôi nhận ra rằng mọi điều bạn bè nhắc nhở đều có lý.
Ốm đau không ai chăm sóc
Ba tháng trước, tôi bị ngất trong phòng tắm, may mắn là chồng tôi phát hiện kịp thời nên đã nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nói tôi bị xuất huyết não, phải nằm viện một thời gian để theo dõi và kiểm tra, phòng trường hợp có nguy cơ đột quỵ.
Khi tôi đang phẫu thuật, chồng tôi có liên lạc với con trai và con dâu nhưng lúc đó điện thoại không kết nối được. Sau khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi tiếp tục liên lạc với các con để báo tin. Lần này, con trai tôi cuối cùng cũng nghe máy, thế nhưng những điều chồng tôi nghe thấy chỉ là sự trách móc: "Sao bố gọi con suốt thế? Gần đây công ty có một dự án rất quan trọng, con còn đang tăng ca ở công ty, khi nào rảnh con sẽ gọi lại cho bố sau nhé".
Ảnh mimh họa: Toutiao
Thấy con trai định cúp máy, chồng tôi liền vội vàng thông báo: “Mẹ con ngất ở nhà, vừa mới mổ xong, vợ chồng con mau thu xếp tới viện thăm mẹ đi”. Nghe vậy, con trai có chút áy náy và hỏi thăm. Tôi bảo chồng đưa điện thoại lại gần và nói: "Con à, mẹ không sao đâu. Bây giờ bố con đang chăm sóc mẹ. Con đừng lo, khi nào rảnh thì qua thăm mẹ nhé". Nói chuyện một lúc thì chúng tôi cúp máy.
Kể từ ngày đó, tôi đã chờ đợi con cháu đến thăm nhưng thời gian trôi qua gần một tuần, con trai vẫn không xuất hiện. Tôi cũng bảo chồng liên lạc với con trai nhưng luôn nhận về câu trả lời là dự án đang trong giai đoạn gấp rút, ngày nào cũng phải tăng ca, thực sự không có thời gian ghé thăm tôi. Con dâu tôi cũng vô cùng bận rồi, vào thăm tôi 2 lần thì đều đến ngồi một lúc là về ngay.
Biết các con bận rộn công việc nhưng vợ chồng tôi thực sự không hiểu nổi tại sao mẹ ruột bị bệnh phải nằm viện mà các con lại không dành ra chút thời gian để thăm nom. Trong khi đó, đứa cháu trai của tôi làm việc ở thành phố bên cạnh, công việc cũng bận rộn nhưng khi biết tôi phải nhập viện, nó đã xin nghỉ 1 hôm để đến chăm sóc tôi. Không những thế, nó còn phụ vợ chồng tôi 20.000 NDT để trả tiền viện phí.
Sau khi anh trai tôi qua đời, vợ chồng tôi đã đón đứa cháu này về nhà nuôi trong 2 năm. Có lẽ vì ghi nhớ ân nghĩa này nên hễ gia đình tôi có việc cần giúp, nó luôn có mặt để hỗ trợ khiến tôi rất trân trọng. Trong khi đó, người con trai duy nhất được vợ chồng tôi hết mực yêu thương, lo lắng chu toàn cho mọi thứ những lúc bố mẹ cần thì lại chẳng thấy đâu. Điều này khiến tôi vô cùng thất vọng. Phải chăng vì chúng tôi quá nuông chiều, không để con phải lo lắng bất cứ điều gì nên mới khiến nó sống thờ ơ, vô tâm như vậy?
Mãi sau khi tôi xuất viện, vợ chồng con trai mới tới nhà thăm tôi. Sau đó, các con còn đến vài lần nữa nhưng cũng không nán lại lâu. Tuy nhiên đến lúc này, mọi sự tin tưởng, yêu thương của vợ chồng tôi dành cho con dường như đã bị bào mòn. Chúng tôi bàn bạc với nhau sẽ ngưng ngưng khoản phụ cấp mỗi tháng cho con mà dành số tiền đó để lo liệu cho bản thân.
Dẫu sao, vợ chồng tôi cũng đã chăm lo cho con gần hết đời người, quãng thời gian còn lại, chúng tôi phải tự lo cho mình thôi. Cứ thế nhiều tháng sau đó, chúng tôi không còn liên lạc hay gửi tiền cho con trai nữa. Vợ chồng tôi cũng lên kế hoạch đi du lịch để hưởng thụ cuộc sống.
Bài học cho con cũng là cho mình
Không còn nhận được tiền, con trai và con dâu lại đến thăm chúng tôi và nói những lời mật ngọt để lấy lòng bố mẹ, hôm đó còn có mặt nhiều bạn bè của tôi đến chơi. Trong lúc trò chuyện, con trai tôi lân la hỏi về khoản lương hưu: "Mẹ ơi, hôm nay đã là ngày 16 rồi, mấy tháng nay sao con không thấy bố mẹ gửi tiền?”
Nghe những lời quý tử nói mà tôi vô cùng tức giận nhưng nhớ lời bác sĩ dặn cần phải kiềm chế cảm xúc, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe nên tôi cũng nguôi dần. Chồng tôi thông báo cho con trai rằng từ nay sẽ không gửi tiền cho nữa thì nó hoảng hốt, nói:
"Bố, ý bố là sao? Bố mẹ đều biết lương vợ chồng chúng con không cao, hai đứa con nhỏ thì đang tuổi ăn tuổi lớn, không có tiền của bố mẹ phụ giúp, gia đình con làm sao sống nổi?"
Ảnh mimh họa: Toutiao
Tôi ôn tồn nói: "Các con đã gần 40 tuổi rồi, còn không có tiền nuôi gia đình nhỏ của chính mình sao? Bố mẹ chu cấp cho hai đứa nhiều như vậy cũng đủ rồi, bây giờ hai vợ chồng tự bàn bạc lo liệu với nhau đi. Bố mẹ già rồi, ốm đau con cái không chăm lo được nên giờ phải tự chăm sóc lẫn nhau thôi.”
Nghe tôi nói xong, đứng trước nhiều bạn bè của tôi, con trai và con dâu vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ nên không còn nói thêm được gì nữa. Nhưng cũng từ hôm đó, con trai và con dâu tuần nào cũng đến thăm vợ chồng tôi, điều trước đây chưa từng có. Có lẽ, hai đứa đã biết lỗi của mình nên muốn sửa sai, hoặc đến thăm chúng tôi vì muốn xin phụ cấp.
Dẫu vậy, dù vì lý do nào, vợ chồng tôi cũng kiên quyết không thay đổi ý định. Chúng tôi muốn dạy cho con của mình một bài học cũng là dạy cho mình một bài học lớn. Cha mẹ thương, yêu chiều con cái quá mức cũng không hề tốt mà đôi khi còn phản tác dụng. Chúng khi được bố mẹ lo toan, giúp đỡ mọi thứ trong cuộc sống thì sẽ khó trưởng thành và sống phụ thuộc. Do đó, các bậc phụ huynh nên yêu thương con cái của mình đúng cách hơn, đừng để lâm vào trường hợp của tôi.
(Theo Toutiao)