Ở ngưỡng tuổi trung niên, nhất là lúc đã nghỉ hưu, con người ta lại muốn tận hưởng cuộc sống hơn bao giờ hết. Bởi lẽ thời điểm này chúng ta không cần bận tâm quá nhiều về con cái, về công việc hay tài chính… Nhìn chung, ai nấy trong độ tuổi này đều rất mong muốn có được cuộc sống bình yên, được làm những gì mình thích.
Vợ chồng dì Chen cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Hồi còn trẻ họ đã cố gắng biết bao nhiêu để xây dựng cơ ngơi, lo cho con cái chu toàn. Hiện tại khi con cái đã thành gia lập thất, vợ chồng dì Chen thực sự an nhàn và không phải lo lắng bất cứ vấn đề gì nữa.
Vợ chồng dì Chen đã ở tuổi 62, tổng lương hưu hàng tháng của hai là hơn 8.000 NDT (tương đương 26 triệu đồng) . Đây được coi là một cuộc sống chất lượng.
Trong nhiều năm nghỉ hưu, mỗi lần vợ chồng dì Chen nhìn thấy phong cảnh muôn nơi được bạn bè, anh em họ hàng đăng tải trên mạng xã hội đều cảm thấy hào hứng. Cuộc sống trói buộc mãi ở nhà cũng đáng chán, trong khi đó vợ chồng dì Chen lại không thể nhìn thấy cảnh đẹp cũng như thưởng thức món ăn ngon từ khắp nơi trên thế giới.
Nếu như không thể tận hưởng những cảm giác này, cuộc sống xế chiều của vợ chồng dì Chen quả thực đáng chán. Vì thế, 2 vợ chồng họ đã bàn bạc với nhau và theo đuổi trào lưu “sống cho người già”, nghĩa là muốn ở đâu cũng được, muốn đi đâu thì tới đó.
2 vợ chồng dì Chen bắt đầu tính toán với nhau đủ điều. Vì hiện tại đang phải trả cho con trai 1 khoản nợ hàng tháng nên họ không có tiền tiết kiệm. Cả 2 đều lo lắng không đủ tài chính để đáp ứng cuộc sống “tự cung tự cấp” bên ngoài. Thế là họ quyết định bán ngôi nhà ở thành phố đi để đảm bảo có đủ tiền sinh sống, tận hưởng.
Sau khi rao bán, căn nhà được bán với giá hàng trăm nghìn đô, tương đương hàng tỷ đồng. Vợ chồng dì Chen lúc này rất hào hứng với kế hoạch đi “lang thang” muôn nơi, sớm lên đường với khoản tiền bán nhà.
Ban đầu họ tới thôn Trường Thọ ở phía nam hơn 1 năm sau đó tới Bắc Hải nửa năm. Cuối cùng, họ quyết định định cư ở Côn Minh, nơi có khí hậu dễ chịu. Thời gian đầu, họ sống ở nhiều khách sạn chất lượng tốt, sau đó tìm những nhà trọ giá cả phải chăng để thuê dài hạn.
2 vợ chồng dì Chen sống bên ngoài trong 5 năm, thời gian đó thực sự sung sướng. Mặc dù đôi khi họ cảm thấy cơ thể không được khỏe, nhưng đã uống một số loại thuốc và cũng sức khỏe cũng tạm ổn. Thế nhưng vào năm ngoái, khi nghỉ hè ở Đại Lý, dì Chen mắc bệnh tai biến não và từ đó cuộc sống của họ chồng chất khó khăn.
Dì Chen nằm viện trong 3 tháng liền, túi tiền của 2 vợ chồng cũng dần cạn kiệt. Họ không khi nào nghĩ rằng số tiền khổng lồ mà mình có được khi bán nhà lại nhanh hết đến vậy.
Lúc này, chồng dì Chen gọi con trai đến và ngỏ ý muốn đưa dì về nhà con. Tuy nhiên, người này không đồng ý. Thậm chí anh ta còn trách ngược lại bố mẹ rằng đã bán nhà còn không biết ăn tiêu tiết kiệm để giờ đau ốm không có nơi trở về.
Dù giận nhưng vợ chồng dì Chen không thể nói lời gì với con trai. Sau này, dì Chen sức khỏe có khá hơn nhưng phải ngồi xe lăn, không thể đi lại bình thường. Chồng dì dù muốn thuê bảo mẫu để chăm dì nhưng lực bất tòng tâm vì đang ở nhà con trai, lại không có tiền để tự chủ.
Không có tiền tiết kiệm trong túi lại phải mua thuốc uống đều đều để bệnh không tái phát, vợ chồng dì Chen rơi vào tình cảnh khốn cùng. Dù con trai cho vợ chồng dì ở cùng nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ. Chưa kể, sau này vợ chồng dì có đau ốm, bệnh tật thêm lại phải phiền hà tới con trai và con dâu vì không còn tiền trong túi.
Nghĩ tới tình cảnh trước mắt, 2 vợ chồng vô cùng hối hận vì những năm tháng tiêu tiền hoang phí mà không nghĩ tới tương lai. Nếu như không bán nhà, không tiêu xài vô độ có lẽ giờ đây đã đỡ khổ sở.
Chỉ tính riêng lương hưu cũng đủ để 2 vợ chồng sống ổn định mà không phải nhờ vả con cái. Họ không hề tính tới chuyện về già sẽ đau ốm liên miên và nếu không có tiền tiết kiệm trong tay sẽ sống rất khổ sở. Đây có lẽ cũng là sai lầm của nhiều người khi về già, muốn tận hưởng cuộc sống nhưng không tính tới những lúc nguy nan.
Theo Toutiao