Người đàn ông giàu có này là Vương Quân Cẩn, ông là người đứng đầu một tập đoàn lớn tại Thượng Hải, Trung Quốc sở hữu khối tài sản ròng lên tới 35 tỷ NDT (khoảng 120 nghìn tỷ VNĐ).
Ông quyết định đăng ký tham gia một chương trình truyền hình thực tế, tại đây những người giàu có như ông có cơ hội “sống thử” ở tầng lớp dưới của xã hội. Nhiệm vụ được tổ chương trình giao cho ông là vào vai một công nhân nhập cư, làm việc trên công trường trong ba ngày để trải nghiệm những khó khăn trong cuộc sống của họ..
Tình cờ lúc này anh xem trên TV một chương trình tên là "Giấc mơ thành phố", nội dung của chương trình này là cho phép những người giàu có và thành đạt đó trở thành nền tảng của tầng lớp dưới cùng của xã hội, sau đó trải nghiệm cuộc sống của những người dân lao động chân tay.
1. Trải nghiệm có 1-0-2
Nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm, ông đã đến muộn.
Thì ra bởi vì trước đây ông chưa từng trải qua cuộc sống như vậy nên toàn thân đều thấy hưng phấn đến mức thức suốt đêm đến hai ba giờ sáng mới nhắm mắt ngủ thiếp đi. Đến sáng, ông không nghe thấy đồng hồ báo thức nên đã ngủ quên.
Nhìn thấy người công nhân vội vàng chạy đến, người chủ thầu sắc mặt tối sầm, tức giận mắng mỏ, ông chỉ có thể cúi đầu xin lỗi liên tục.
Chủ thầu ngừng la mắng và quay ra đưa cho ông một chiếc mũ bảo hộ. Nhìn chiếc mũ có phần bẩn thỉu và hôi hám trong tay, ông do dự nhưng vẫn phải nhanh chóng đội lên để bắt đầu công việc.
Để giúp ông làm quen với công việc, chủ thầu phân công một công nhân khác kèm cặp ông. Nhìn bộ dạng tri thức của ông, người công nhân tên Hà Bình kia chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm, anh ta cảm thấy ông chỉ học việc được vài hôm chứ không làm ăn được gì.
Và thực tế đúng như vậy. Để chứng tỏ bản thân, ban đầu ông đã làm việc rất chăm chỉ. Họ phải xúc cát vào một chiếc xe đẩy nhỏ rồi chở đến nơi chỉ định, chỉ trong hai giờ họ phải vận chuyển được 40 xe cát. Tuy nhiên, ông vừa chất xong một xe tải cát đã kiệt sức. Ông quay đầu nhìn người đồng nghiệp bên cạnh, phát hiện anh ta dường như không biết mệt mỏi, vẫn đang vận chuyển cát hết xe này đến xe khác.
2. Thực tế phũ phàng
Chủ thầu thấy vậy chỉ có thể giao cho ông công việc đơn giản hơn là xếp gạch. Nhưng dù vậy, ông vẫn thua xa những người khác về tốc độ và chất lượng công việc, thậm chí nhiều lần đặt gạch không đạt yêu cầu, còn bị chủ thầu yêu cầu làm lại.
Cứ như vậy, một ngày dài trôi qua, cuối cùng họ cũng hoàn thành nhiệm vụ, có được khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có. Trò chuyện với Hà Bình, lúc này ông mới nhận ra mình đã quên thu xếp chỗ ở. Hà Bình thấy ông khó khăn nên đã mời ông ở lại nhà mình qua đêm.
Ông hào hứng, nhưng về đến nơi, vừa mới vừa mở cửa, ông liền bị tình cảnh trước mắt làm chấn động. Ngôi nhà Hà Bình chật hẹp nhưng có đến 8 người ở: cha mẹ, vợ và các con. Trời hè nóng nực nhưng trong nhà không có nổi một chiếc quạt chứ đừng nói đến điều hòa. Trong bữa ăn, ông còn nghe được chuyện cô con gái của anh đòi nghỉ học đi làm để phụ giúp cha vì nhà quá nghèo.
Vương Quân Cẩn chỉ lặng lặng suy nghĩ
Kết thúc ba ngày “sống thử”, ông Vương đã rời đi và bí mật để lại toàn bộ số tiền kiếm được cho nhà họ Hạ, sau đó trở lại vị trí chủ tịch.
Sau khi trở về Thượng Hải, ông quyết định thành lập quỹ từ thiện, ông muốn dùng cách của mình giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, để cuộc sống của họ trở nên dễ dàng hơn.
Ông đã yêu cầu tổ chương trình truyền hình mời Hà Bình và gia đình đến công ty của ông ở Thượng Hải. Ông dành cho anh một vị trí trong công ty và tài trợ cho con gái anh ta học bổng để cô bé có thể tiếp tục tới trường. Hà Bình không khỏi ngạc nhiên trước thân phận của người đồng nghiệp hôm nào.
Chỉ qua trải nghiệm cá nhân, chúng ta mới thực sự hiểu được cuộc sống khác nhau của mỗi người. Hy vọng rằng những doanh nhân xuất sắc như ông Vương có thể đến gần hơn với những hoàn cảnh khó khăn trong xã hội để giúp đỡ người nghèo và khiến cuộc sống của tất cả mọi người ngày càng tốt đẹp hơn.