Du học sinh bỏ phố về quê
Cô Lưu Tiếu Mộng từng sống ở Pháp gần 20 năm. Ngày trước, theo kỳ vọng của gia đình, cô đã sang Paris học ngành kinh tế, lần lượt lấy 2 bằng thạc sĩ và cả MBA. Thế nhưng, đó lại không phải điều cô thật sự yêu thích. Trong thời gian học tập, cô Lưu đã đi làm thêm tại nhà hàng để trang trải cuộc sống, hành trình ấy ảnh hưởng đến cô sâu sắc.
Sau khi tốt nghiệp, cô Lưu chuyển đến ven biển miền Nam nước Pháp, mở 1 nhà hàng nhỏ. Việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, nhưng khi dịch bệnh bùng phát, vì nhiều lý do, cô buộc phải trở về Trung Quốc. Tinh thần sa sút, suốt một thời gian dài cô gần như không bước chân ra khỏi nhà.
Người bạn thân của cô - cô Thẩm Gia Tuệ (37 tuổi), cũng có một hành trình tương tự. Cô vốn học ngành kinh tế theo sự sắp đặt của cha mẹ, sau khi tốt nghiệp lại làm việc trong 1 doanh nghiệp. Ngày qua ngày trôi đi nặng nề, bởi cô không được làm điều mình thật sự yêu thích. Chán nản, cuối cùng cô quyết định từ chức và mở 1 quán cafe nhỏ.
Khi Lưu Tiếu Mộng tìm đến bạn để giãi bày ý định rời bỏ thành phố về quê sống một cuộc đời khác, 2 người đã nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Họ cùng nhau dừng lại mọi công việc ở đô thị và chuyển về quê ngoại của cô Thẩm để bắt đầu lại.
Cả hai đã chi khoảng 400.000 NDT (khoảng 1,4 tỷ đồng) để cải tạo 1 ngôi nhà cũ, biến nó thành tổ ấm mới cho 2 người và 4 chú mèo. Ngôi nhà được dựng lại gần như từ con số 0: từ chọn vật liệu, xây gạch, cho đến phối màu, mọi thứ hầu như đều do chính tay họ thực hiện.
Hình ảnh ngôi nhà lúc ban đầu
Một phần ngôi nhà sau khi được cải tạo lại
Mở nhà hàng, sống với đam mê
Hai cô quyết định cùng nhau mở một nhà hàng kiểu mới tại nhà. Thực đơn là những nguyên liệu bình dị, sẵn có nơi thôn dã, rồi khéo léo kết hợp với những món ăn 2 người từng thưởng thức trong quá khứ, biến tấu thành phong cách đầy sáng tạo.
Chẳng hạn, những loại rau hái ngay trong vườn được chế biến theo kiểu tempura Nhật Bản, nước sốt lại là sự kết hợp độc đáo giữa đậu chao Liễu Dương (Hồ Nam, Trung Quốc) và mù tạt Dijon của Pháp. Nhờ vậy, món ăn vừa giữ được hồn cốt ẩm thực địa phương, vừa phảng phất hơi thở quốc tế.
Hình ảnh 1 món ăn trong thực đơn
Đây là nhà hàng đầu tiên trong vùng áp dụng hình thức ẩm thực mới mẻ này, khiến người dân vô cùng tò mò và thích thú. Dần dần, họ đã có được một nhóm khách quen ổn định.
Một cuộc sống mới với nhiều ý nghĩa
Trở lại nông thôn, nhiều người nghĩ đó sẽ là một cuộc sống khép kín, buông xuôi. Nhưng với 2 người phụ nữ này thì hoàn toàn ngược lại. Tầm nhìn của họ như được mở rộng thêm, có không gian để lắng lại, để suy nghĩ sâu hơn và nhìn nhận bản thân một cách toàn diện.
Mỗi ngày, họ thường bắt đầu vào buổi trưa: nhâm nhi chút trà, đọc vài trang sách, rồi mỗi người lặng lẽ làm công việc riêng. Cô Thẩm miệt mài làm gốm, còn cô Lưu lại say mê với chế tác kim loại.
Khoảng 2 giờ chiều, họ cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu và bắt tay vào nấu nướng, làm việc liên tục cho đến hơn 9 giờ tối. Nhịp độ công việc ở đây đôi khi còn gấp gáp hơn cả thời ở thành phố, nhưng tâm thế thì khác hẳn: không còn áp lực bon chen, chỉ còn sự chủ động và niềm vui sáng tạo.
Ở thành phố, cuộc sống xoay vần quanh tiền bạc và những mối quan hệ xã giao đôi khi miễn cưỡng. Ở nông thôn, họ lại được sống là chính mình. Con người ít đi, nhưng bù lại, cây cỏ và động vật trở thành những người bạn thân thiết. Họ quan sát sự thay đổi của từng cành lá, so sánh với những tấm ảnh chụp trước kia, cảm giác chẳng khác nào nuôi dưỡng một đứa trẻ.
Những ngày đầu mới đến, cả hai còn khá sợ côn trùng. Nhưng giờ đây, nếu một tối không thấy thằn lằn ở góc tường hay chú dơi nhỏ trên cầu thang, họ lại thấy thiếu vắng. Mỗi lần đi xa trở về, những chú chó trong làng còn đứng chờ sẵn bên vệ đường, như để chào đón bạn thân lâu ngày gặp lại.
Cô Lưu Tiếu Mộng và cô Thẩm Gia Tuệ (từ phải qua)
Mô tả tâm trạng hiện tại, Lâm Tiếu Mộng nói rằng 2 người đang sống cuộc đời vừa phấn đấu lại vừa dưỡng già.
Phấn đấu là để có một cuộc sống tốt hơn. Hai người vẫn còn khoản vay phải trả dần, nhưng may mắn rằng điều 2 người yêu thích, theo đuổi cũng đem lại 1 khoản thu nhập nhất định.
Bước đi của cô Lưu và cô Thẩm có lẽ khác so với bạn bè cùng trang lứa. Ở tuổi 40, phụ nữ nếu không chạy theo cuộc sống ổn định - gia đình và con cái, mà chọn theo đuổi điều mình thích, thì đó cũng có thể coi là cách dưỡng già.
Ngược lại, nếu 2 người không được làm điều mình thích, chỉ nằm dài vui chơi mỗi ngày, thì đó không phải là dưỡng già - đó là buông thả, là bị giam trong sự vô nghĩa.
Bất kỳ độ tuổi nào, con người đều cần giữ sức sống. Mỗi ngày, phải hơn ngày hôm qua: vui hơn, trọn vẹn hơn.