Ngành thẩm định giá có thể nói là một ngành khoa học, yêu cầu sự chuẩn xác, một khối lượng trí tuệ lớn trong mỗi sản phẩm. Chính vì thế ngoài kiến thức chuyên môn, các quy định pháp luật, các tiêu chí ngành nghề thì thẩm định viên còn phải trang bị một sức khỏe tốt, một đam mê dịch chuyển, khám phá cái mới và chắc chắn phải có một "tâm hồn đẹp"… nếu không muốn bị chìm nghỉm vào các con số.
Tôi luôn cảm thấy may mắn khi được trở thành một thẩm định viên, không đơn giản là vì ngành nghề này đang rất có sức hút, có chuyên môn và chỗ đứng lâu bền trong xã hội mà vì đam mê dịch chuyển luôn chảy trong máu, vì những chuyến đi tuổi trẻ còn dang dở…
Lại nói về phượt, trước mỗi chuyến đi, bạn luôn chuẩn bị kỹ càng kế hoạch, trang thiết bị, và kiểm tra phương tiện di chuyển để có một chuyến đi thật hoàn hảo. Và công việc thẩm định giá của tôi cũng không khác là bao, trước khi lên đường thì việc đầu tiên cũng là chuẩn bị những thông tin về địa điểm, thông tin tài sản, khu vực địa lý, kế hoạch thẩm định luôn sẵn sàng trong balo… Cái cảm giác được đi đến một địa điểm mới lạ luôn khiến tôi hào hứng ngày từ khi mới bắt đầu.
Chiếc xe cùng tôi trong công việc hiện tại cũng chính là chiếc xe đã trải qua bao nhiêu chuyến đi phượt thời còn trẻ, không đắt tiền, không tiện nghi, vẫn hành trang ấy, vẫn cảm xúc đó nhưng giờ đây sự tự tin đến với tôi khi mình vừa được thỏa niềm đam mê vừa làm việc đem lại thu nhập và đóng góp phần nào cho sự phát triển của xã hội.
Thẩm định viên như cán cân của sự minh bạch về giá trị, không đơn giản là đến và cảm nhận, giống như những reviewer việc trang bị kiến thức về ngành nghề, thông tin của sản phẩm luôn được đặt lên trước cảm xúc, cảm nhận của cá nhân. Với một tâm hồn đẹp, không vụ lợi thì bạn mới có thể cảm nhận hết vẻ đẹp và giá trị của mảnh đất bạn đặt chân đến. Cung đường dài rồi cũng sẽ qua, ngọn núi cao rồi cũng sẽ chinh phục, nghề thẩm định luôn có những trải nghiệm để giúp người trẻ vững thêm về tay lái, mạnh thêm về lý trí.
Đã nhiều lần chiếc xe của tôi thủng lốp hay va chạm giao thông, nhiều lần gặp mưa hay đi lại trong thời tiết giữa trưa nắng gắt, đã nhiều lần điện thoại mất sóng hay hết pin, nhiều giờ chạy xe quên cả ăn uống hay trải nghiệm khách hàng chưa được thuận lợi… Áp lực như tăng lên gấp nhiều lần khi chuyến đi không chỉ là trải nghiệm du lịch mà bên cạnh đó là trách nhiệm với công việc.
Sau mỗi chuyến đi dù khó khăn hay thuận lợi nhưng đọng lại luôn là những trải nghiệm đáng quý cho người trẻ, không những thế tôi còn được viết lại những cảm xúc đó, những thông tin mà mình đã trải qua, thu thập và cảm nhận được qua những báo cáo. Không phức tạp hay sáo rỗng, chứng thư dần đơn giản và gần gũi với tôi như cuốn nhật kí của những chuyến đi.
Phải chăng nói đến “nghề” là nói đến sự hiểu biết và kĩ năng chuyên sâu về một lĩnh vực chuyên môn nào đó. Còn “nghiệp” hiểu theo nghĩa thông thường chính là “duyên nợ” với một nghề mà mình đã tự nguyện lựa chọn và đeo đuổi suốt cả cuộc đời. Tôi biết những khó khăn mà mình đã từng trải qua, những vất vả sắp tới trên từng cung đường hay báo cáo từng ngày. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mặc bộ quần áo công sở trên con xe thân thuộc lao qua những cung đường đèo vắt của đỉnh Pù Luông đến ngập tràn vị muối khi chạy trên cung đường ven biển thì những khó khăn lại tự nhiên biến mất.